Người đến...Ta đi....Đều là khách qua đường...Là yêu mà không có được...Là tiếc nuối trĩu nặng...Là từ nay....Không còn bóng hình của người nữa...
Người đến...Ta đi....Đều là khách qua đường...Là yêu mà không có được...Là tiếc nuối trĩu nặng...Là từ nay....Không còn bóng hình của người nữa...
Gió lặng – Thơ vọng – Sơn trầm
Nơi lưu giữ hơi thở núi rừng và khoảng lặng của tâm hồn.
Giữa nhịp sống vội, chúng tôi tìm về văn hóa cổ phương Đông, lắng nghe tiếng lá rơi và hơi thở của tĩnh lặng.
Mỗi bài viết là một mảnh tâm tình, khi là câu chuyện giữa người và núi, khi là suy niệm an nhiên, để cùng bạn tìm lại tiếng vọng của chính mình.
Thảo luận