Có những điều đã đi qua, vĩnh viễn không thể quay đầu lại. Cũng như có những người, vừa mới hôm qua còn ngồi bên ta, hôm nay đã chỉ còn là một cái tên lặng im trong ký ức. Cuộc biệt ly ấy tưởng chỉ là thoáng chốc, nhưng hóa ra đã được định sẵn, để rồi khi ta nhận ra, ta đã đứng ở hai bờ âm dương mà không hẹn ngày gặp lại, trong sâu thẳm của linh hồn, ta chỉ còn lại một khoảng trống mà không thể lấp đầy.
Gợi ý: Hãy bấm nút play để cảm nhận thêm cảm xúc khi đọc bài nhé!
Ngoài hiên, mưa buốt rơi dài, như nghìn vạn tiếng thở than từ đất trời. Đời người vốn dĩ chỉ là một hành trình hữu hạn, vậy mà ta cứ mãi ngoái nhìn theo bóng dáng đã chìm vào hư vô, để rồi hiện tại trở nên mờ nhạt tựa khói sương. Đóa hoa trước mắt vẫn nở, nhưng trong lòng nào còn đủ tâm trạng để mà ngắm nhìn?
Điều đẹp đẽ không nằm ở chỗ giữ lại được bao nhiêu, mà ở cách ta đã từng sống, từng yêu, từng đau đến tận cùng. Nhưng khi nỗi đau ấy còn rớm máu, nụ cười trở nên gượng gạo, bước chân trở nên chông chênh. Ta chỉ còn biết ôm lấy những mảnh vỡ của ký ức, mà đi tiếp giữa tháng năm lạnh lẽo.
Nếu có một mùa xuân bất tận, có lẽ nó cũng chỉ sống trong mộng tưởng, nơi mà người chưa từng rời xa, và bàn tay ấy vẫn còn có thể nắm lấy nhau trong cơn mưa chiều. Nhưng tỉnh giấc rồi, chỉ còn lại ta, vừa cô đơn vừa nặng tình, cùng với gió mưa bất tận và một trái tim chẳng biết đến khi nào mới thôi rỉ máu....
====================
📷: 晏小奚
Thảo luận