Vừa rồi có người vừa đặt câu hỏi là:
Hoa nở rồi hoa tàn, cớ sao lại nặng lòng đến thế?
Gợi ý: Hãy bấm nút play để cảm nhận thêm cảm xúc khi đọc bài nhé!
Tui đành đáp lại là:
"Hoa nở hoa tàn, vốn là quy luật của tự nhiên. Nhưng lòng người lại chẳng dễ dãi như cỏ cây. Bởi khi trong tâm đã từng thắp lên một ngọn lửa tình, thì đến lúc lửa tắt, tro tàn vẫn còn mãi âm ỉ. Với kẻ chưa từng có tình trong lòng, thì chữ nặng lòng chỉ như một tiếng gió thoảng; nhưng với kẻ đã từng thương, từng ngóng, từng khắc cốt ghi tâm, thì đó lại là vết hằn không thể phai.
Ngày ấy, ta động lòng phàm chỉ vì một thoáng ánh sáng nơi mắt người. Chỉ một tia sáng mong manh, mà đủ khiến cả bầu trời của ta đổi màu, đủ khiến một kiếp hồng trần dường như có thêm ý nghĩa. Nhưng khi ánh sáng ấy lịm tắt, ta mới ngỡ ngàng nhận ra: người ta thương đã chẳng còn tồn tại nữa rồi. Vẫn gương mặt kia, vẫn hình bóng đó, vẫn cái tên quen thuộc… nhưng cái phần hồn bên trong đã tan biến, cái phần hồn mà ta đã lạc nhịp từ trước kia, khí tức quen thuộc cũng đã chẳng còn.
Khi ánh sáng đã mất, những gì còn lại cũng chỉ là những mảnh vụn kỷ niệm, như cánh hoa tàn vương trong gió. Kỷ niệm ấy chỉ còn một mình ta ôm giữ, một mình ta gặm nhấm, một mình ta nhớ mãi không quên. Càng nhớ lại càng rõ, càng rõ lại càng đau, tựa hồ như nghìn năm cô tịch nhưng không nào làm phai nhạt đi được.
Hoa nở một lần rồi tàn. Người thương một lần rồi mất. Nhưng tình… thì chẳng khi nào rời khỏi tim ta.
Hoa có nở cũng chẳng còn xuân cũ,
Người có ở cũng chẳng phải người xưa.
Chỉ còn tình vương lại, như sương như khói,
Vĩnh viễn chẳng tan, vĩnh viễn chẳng thành."
=====================
📷: 晏小奚
Thảo luận