Vì sao nhớ thương chẳng thể hóa thành gặp gỡ. Mà khi gặp lại, ta lại ở vị trí khác xưa rồi?”
Vì sao nhớ thương chẳng thể hóa thành gặp gỡ?
Gợi ý: Hãy bấm nút play để cảm nhận thêm cảm xúc khi đọc bài nhé!
Bởi nhớ thương vốn là ở trong lòng ta, còn gặp gỡ lại nằm trong vòng xoay của hai chữ duyên phận. Có những mảnh ghép, ta mang cả đời đi tìm. Nhưng đến khi chạm vào, thì hình hài chẳng còn như xưa nữa. Người còn đó, ta còn đây, mà bậc thềm dưới chân đã dời đổi, chẳng thể đứng lại trong vầng trăng sáng của những ngày cũ nữa.
Có những tình yêu, từng thương đến cháy lòng, từng yêu đến tận cùng, nhưng lại chẳng thể đem ra giữa ánh sáng. Nó tồn tại lặng lẽ như ngọn gió đêm, chạm vào da thịt rồi tan đi, chẳng ai ngoài ta và người từng biết. Bởi lẽ gặp gỡ cần sự đồng thuận của hai bờ, còn nhớ thương chỉ cần một trái tim cũng đủ để thắp lên ngọn lửa tình.
Thế nên khi gặp lại, ta và người đều đã ở một vị trí khác. Không còn là ta của những ngày khao khát nắm tay, không còn là người của phút dại khờ nguyện trao hết. Chúng ta chỉ đứng im lặng, để ánh nhìn giữ chút âm vang của ngày xưa.
Có lẽ… điều còn lại, chỉ là nỗi nhớ. Nó không cần gặp gỡ để trở thành trọn vẹn, mà chính vì chẳng thể gặp, nên mới vẹn nguyên như thưở ban sơ. Rồi một ngày, khi ta đủ bình thản, sẽ hiểu: chẳng phải lạc mất nhau, mà chỉ là cùng bước đến một nơi khác của đời. Và tình ấy, bởi vì không trọn vẹn, nên nó vẫn vĩnh viễn ở trong lòng. Nó nằm trong tim như một đoá hoa khô giữa trang sách, không còn đau, chỉ còn mùi hương dìu dịu của một thời từng có.
Sau cùng, ta sẽ để tất cả lắng xuống như mặt hồ sau cơn gió. Không còn đòi hỏi gặp gỡ, cũng chẳng khát khao níu giữ. Tình xưa như đóa hoa đã nở một lần, hương vẫn còn trong gió, nhưng cánh đã theo duyên bay đi. Giữa dòng đời, ta học cách mỉm cười với những gì đã từng đến, những gì đã vội rời xa. Bởi lẽ, trong vô thường, điều trọn vẹn nhất không phải là đi cùng nhau đến cuối, mà là đã cùng nhau thắp sáng một đoạn đời, để rồi ai nấy bình yên mà bước tiếp.
"Duyên đến, ta nở một nụ cười; duyên đi, ta thả bàn tay không thể giữ lấy. Tất cả như mây trắng qua núi, còn lòng ta chỉ lặng lẽ như hồ thu soi bóng.”
======================
📷: 晏小奚
Thảo luận